Sen Xanh
Hồ
Chí Minh, vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cả cuộc đời Người giành
trọn cho nhân dân Việt Nam, nhất là những người nghèo. Chính điều đó đã làm nên
nhân cách vĩ đại của Người. Người luôn sống mãi trong tâm hồn nhân dân Việt
Nam. Tôi xin kể câu chuyện sau đây để cho mọi người nhất là những kẻ, ôm khố
ngoại quốc thấy được sự gần gũi nhưng hết sức vĩ đại của vị lãnh tụ mà suốt đời
luôn vì nhân dân Việt Nam, chứ không phải như lời những kẻ vô học, vô liêm sỉ
xuyên tạc thanh thế, sự nghiệp của Người.
Tết
Nguyên Đán 1962 một tháng trước tết, Hồ Chí Minh gọi cục phó Cục Cảnh vệ Phan
Văn Xoàn lên giao một nhiệm vụ đặc biệt mà chỉ có hai người biết: “Chú tìm cho Bác
một gia đình nghèo nhất ở Hà Nội, Bác sẽ đi thăm họ lúc giao thừa!”.
Sau
một tháng ông Xoàn đã tìm được gia chị Nguyễn Thị Tín, góa chồng. Chị vốn là
công nhân thất nghiệp và từ lâu nay sống bằng nghề gánh nước thuê. Với chị,
tương lai và sự nghiệp của gia đình chỉ là con số.
Ông
Xoàn báo cáo rằng nhiệm vụ Bác Hồ giao đã làm xong. Tối giao thừa ấy, như thường
lệ, Bác Hồ đi với đại diện Thành ủy Hà Nội thăm vài gia đình trong kế hoạch.
Khoảng 11 giờ tối, Bác với ông Xoàn cùng với người thư ký, một cán bộ địa
phương và một vệ sĩ khác - cùng hướng về phố Hàng Chĩnh. Bác mặc áo bông, quần
vải gụ, đi dép cao su, đội mũ len đen và quấn khăn choàng cổ. Không hóa trang
nhưng phải nhìn kỹ một tí mới nhận ra Bác được.
Xe
dừng ngoài ngõ cách 200 mét, cả đoàn phải đi bộ vào. Con hẻm thật vắng và từ đằng
xa, Ông Xoàn thấy bóng chị Tín đang quảy đôi quang gánh đi ngược ra ngoài phố.
Ngang mặt, Ông đứng lại và hỏi nhỏ: “Chị Tín phải không?”. “Vâng ạ!”. “Sắp giao
thừa chị còn đi đâu?”. “Tôi tranh thủ gánh thêm vài gánh lấy ít tiền mua quà
bánh tết cho các cháu, anh ạ!”. “Chị về đi, có khách ghé thăm!”.
Người
phụ nữ nghèo khổ xoay người lại nhìn những vị khách, rồi chị bàng hoàng buông
rơi đôi quang gánh, chạy bổ tới, quì xuống, ôm choàng lấy chân vị lãnh tụ rồi
khóc nấc lên: “Trời, sao Bác lại đến thăm nhà cháu?”. Bác Hồ rưng nước mắt:
“Nhà cháu mà không đến thì đến nhà ai!”. Mọi người im lặng. Ông Xoàn thêm một lần
nữa, ngước nhìn vị lãnh tụ đất nước mình, thấy Người cao hơn tất cả.
Vào
nhà, mọi người chia nhau thắp nhang đèn, bày quà bánh mà Bác Hồ dặn mang theo,
chia một ít cho bốn đứa trẻ đang ngồi chờ mẹ trên chõng tre giữa nhà. Căn nhà bừng
sáng, Bác Hồ quay sang hỏi về những đứa trẻ: Các cháu có đi học không? Chị Tín
ngập ngừng: “Thưa, có ạ, nhưng thất thường lắm, ngày có ngày không. Chồng mất,
cháu thất nghiệp, gánh nước thuê…”. Hỏi: Gánh nước thuê có đủ sống không? Ðến
đây thì chị òa khóc: “Lo cái ăn từng ngày thôi, thưa Bác!”. “Giờ cháu có muốn
làm việc không?”. “Thưa Bác, hoàn cảnh cháu thì không biết nói sao nữa, cháu muốn
có chỗ làm để nuôi con, nhưng tứ cố vô thân, ai nhận cháu?”. Bác gật đầu không
nói gì.
Gần
12 giờ, mọi người chúc tết chị Tín và ra về. Lúc này ngoài đầu ngõ, tin Bác Hồ
đến thăm nhà mẹ góa con côi của chị Tín đã bất ngờ lan truyền. Hàng xóm rủ nhau
khoảng mấy chục người dân đứng chật trong ngõ chờ Bác. Bác Hồ bước lại phía mọi
người, tiếng vỗ tay vang lên.
Chờ
mọi người im lặng, Bác Hồ nói: “Bữa nay Bác vui vì tình cờ gặp các cụ, các cô
chú, nhưng Bác cũng rất buồn vì mới từ nhà cô Tín ra. Giờ này sắp giao thừa,
các cô chú có biết cô Tín còn đi gánh nước thuê không? Tại sao cả một khu phố vầy
mà không thấy ai quan tâm đến một gia đình như cô Tín?”. Im lặng, một đại diện
khu phố nhận lỗi, hứa sẽ quan tâm nhà chị Tín. Bác Hồ tiếp tục nói: “Bác muốn
nói về tinh thần “lá lành đùm lá rách” trong khu phố, nhưng cái lớn nhất vẫn là
trách nhiệm của Chính phủ...”.
Về
nơi Bác Hồ ở, Bộ Chính trị đã tập họp để chúc tết Bác và cùng đón giao thừa.
Bác Hồ ngồi vào ghế, mọi người ngồi xung quanh. Bác im lặng tí rồi nói từ từ:
“Bữa nay tôi có một chuyến thăm một nhà nghèo nhất thủ đô Hà Nội. Cô Tín, chủ
nhà, giờ này còn phải đi gánh nước thuê để có tiền mai mua gạo cho con. Chúng
ta đã quá quan liêu để không biết những câu chuyện như vậy ở ngay tại thủ đô đất
nước mình. Tôi biết không chỉ có một nhà như chị Tín đâu, người nghèo còn nhiều.
Một đảng cầm quyền mà để người dân mình nghèo hết còn chỗ để nghèo thì đó là lỗi
của Ðảng với nhân dân...”.
Qua
câu chuyện trên chúng ta thấy, Hồ Chí Minh là một lãnh tụ luôn gần gũi với nhân
dân Việt Nam. Cả đời Người luôn vì dân, chỉ mong nhân dân Việt Nam ai cũng có
cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Sự vĩ đại của Người xuất phát từ những việc
làm giản dị, chính vì vậy mà Người luôn sống mãi trong lòng nhân dân Việt Nam.
Chỉ có những kẻ phản động, vô học, vô liêm xỉ, vô ơn mới không chịu thừa nhận
điều mà cả thế giới đều biết - Hồ Chí Minh là vị lãnh tụ suốt đời vì nước vì
dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét