NGẠI PHÊ BÌNH, GÓP Ý LÀ BIỂU HIỆN CỦA SUY THOÁI
Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của
Đảng đã đánh giá những hạn chế của tự phê bình và phê bình hiện nay là: “Không
ít nơi còn hình thức, tình trạng nể nang, né tránh, ngại va chạm còn diễn ra ở
nhiều nơi, một bộ phận cán bộ, đảng viên thiếu tự giác nhận khuyết điểm và
trách nhiệm của mình đối với nhiệm vụ được giao”. Đây có thể xem là một đánh
giá khá thẳng thẳn và đã nhìn thẳng vào sự thật. Đến Hội
nghị Trung ương 4 khóa XIII của Đảng đã tiếp tục thẳng thắn chỉ rõ: Năng lực
lãnh đạo, sức chiến đấu, tự phê bình và phê bình, công tác kiểm tra, giám sát
của nhiều tổ chức đảng còn hạn chế. Một số cấp ủy, tổ chức đảng chưa thẳng thắn
đấu tranh với những biểu hiện suy thoái, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa...".
Như vậy, với mục tiêu kiên quyết đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, ngăn
chặn, đẩy lùi, xử lý nghiêm cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị,
đạo đức, lối sống... Hội nghị Trung ương 4 khóa XIII đã xác định nhiệm vụ và
giải pháp đầu tiên là: Tiếp tục đổi mới, nâng cao chất lượng công tác chính
trị, tư tưởng, tự phê bình và phê bình; trong đó nhấn mạnh: “Nâng cao chất
lượng sinh hoạt của tổ chức đảng, các tổ chức chính trị - xã hội, nhất là cấp
ủy, thường vụ cấp ủy, đề cao thực hiện nghiêm tự phê bình và phê bình từ Trung
ương đến chi bộ, khắc phục tình trạng nể nang, né tránh, ngại va chạm”, “dĩ hòa
vi quý”. Kịp thời phát hiện và kiên quyết đấu tranh ngăn chặn biểu hiện suy
thoái, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”…
Sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt coi trọng công tác xây dựng
Đảng, giải pháp quan trọng nhất theo Người là: “Nâng cao đạo đức cách mạng,
quét sạch chủ nghĩa cá nhân” . Muốn thực hiện được điều này, Người chỉ rõ:
“Phải thực hành phê bình và tự phê bình nghiêm chỉnh trong Đảng. Phải hoan
nghênh và khuyến khích quần chúng thật thà phê bình cán bộ, đảng viên. Chế độ
sinh hoạt chi bộ phải nghiêm túc”.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra mục đích của việc phê bình là: “Cốt
để giúp nhau sửa chữa, giúp nhau tiến bộ. Cốt để sửa đổi cách làm việc cho tốt
hơn, đúng hơn. Cốt đoàn kết và thống nhất nội bộ”. Từ mục đích phê bình, Người
chỉ ra cách thức phê bình: “Phê bình mình cũng như phê bình người, phải ráo riết,
triệt để, thật thà, không nể nang, không thêm bớt. Phải vạch rõ cả ưu điểm và
khuyết điểm. Đồng thời chớ dùng những lời mỉa mai, chua cay, thâm độc. Phê bình
việc làm chứ không phải phê bình người”.
Có thể nói “Phê bình cho đúng để trị bệnh cứu người” là tư tưởng có tính
nhân văn rất sâu sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Người chỉ rõ: Khuyết điểm cũng
như chứng bệnh. Phê bình giống như uống thuốc. Nếu sợ phê bình thì khác nào có
bệnh mà giấu bệnh, không giám uống thuốc. Như vậy thì bệnh tình lại càng nặng
thêm. Do vậy, đối với đảng viên, cán bộ mà nể nang không phê bình, để cho đồng
chí mình cứ sa vào lầm lỗi, đến nỗi hỏng việc thì khác nào thấy đồng chí mình
ốm mà không chữa cho họ... Biết người ta sai mà không nói cho người ta sửa tức
là hại người. Tự phê bình và phê bình phải xuất phát từ tình đồng chí, thương
yêu lẫn nhau. Càng yêu thương thì càng phải thẳng thắn phê bình, có như vậy mới
thực sự giúp nhau tiến bộ. Trước lúc đi xa, trong Di
chúc, Người cũng không quên dặn lại là: Trong Đảng
phải thực hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và nghiêm chỉnh thực hiện tự phê
và phê bình: “Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau”.
Có thể khẳng định rằng, việc chân thành, thẳng thắn phê bình, góp ý, không
chỉ là yêu cầu có tính nguyên tắc trong sinh hoạt đảng và các tổ chức trong hệ
thống chính trị mà còn thể hiện tình người sâu sắc, nhân văn. Việc biết đồng
chí mình đang mắc khuyết điểm mà vẫn “mũ ni che tai” chính là làm hại tập thể
và đồng chí mình. Điều này cần phải kiên quyết đấu tranh, phê phán cả trong
công việc và trong cuộc sống đời thường.
Phong Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét